VĂN ÁN
EDIT: HEO NGHỊCH NGỢM
Đoạn ngắn nhất:
Nàng thùy hạ con ngươi, lông mi ẩm ướt giống như con bướm nhỏ kinh hãi, thỉnh thoảng nhẹ nhàng run, mỗi khi động một chút, thì nước mắt trong suốt tuôn rơi,
“Đừng khóc…..” Tô Đồng đi tới trước mặt nàng, ma xui quỷ khiến đưa tay tiếp được giọt lệ nóng bỏng của nàng.
” Ân” Nàng gật đầu, mắt phượng như tơ chứa tầng sương hơi mỏng trầm xuống, cắn môi dưới ngơ ngẩn nhìn hắc y nữ tử che mặt phía trước, khẽ mở đôi môi đỏ mọng, hỏi,” Ngươi là thích khách sao?”
Thanh âm hơi khàn khàn, mềm mại trong vắt nhưng mang theo mị hoặc trung tính.
” Thích khách?” Rất sợ mỹ nữ hiểu lầm, Tô Đồng liên tục lắc đầu “Cô nương chớ sợ, ta không phải là người xấu”
Vì để mỹ nhân yên tâm, nàng từng bước đến gần , không chút nào chú ý mỹ nhân nghe hai chữ “cô nương” mà thay đổi sắc mặt.
Bừng tỉnh, nàng đột nhiên kéo tay đối phương qua, đặt tại chỗ ngực mình, cười mỉm “Kỳ thực ta cũng là nữ nhân, không tin, ngươi có thể sờ sờ xem, ta có ngực”
“Thực sự có ôi…..” Mỹ nhân khóe môi câu dẫn ra, nhẹ nhàng hí mắt, mắt đồng tửu sắc tràn đầy tà khí “Thế nhưng làm sao bây giờ đây?”
Dường như là phi thường khổ não, mỹ nhân nhíu chặt đôi lông mày, “Bá” một tiếng kéo trường sam ra, lộ ra bộ ngực trắng nõn trơn truột, môi đỏ mọng gợi cảm nhất câu, vô tội lắc đầu “Thế nhưng, bản công tử không có…………”
Đoạn ngắn nhị:
Đèn lồng đỏ đong đưa hạ xuống, người tới quần áo hỉ bào đỏ thẫm, bước đi nhẹ nhàng, dáng người thướt tha, tóc dài như ca, không gió mà động.
Người này là ………..phu quân mình?
Đang lúc nàng nghi hoặc, người tới đột nhiên ngẩng đầu lên.
Đại mi như núi, mị nhãn như tơ, môi đỏ mọng như mân*
Mân: hoa hồng
Nghĩ không ra phu quân mình đúng là một cái nghìn năm tiểu thụ, cả người tràn đầy kiều mị, thật đúng là không có chỗ nào mà không câu hồn người.
Thấy nàng trần truồng đánh giá mình như thế, người tới càng cười đến run rẩy hết cả người.
Tô Đồng hí mắt, nếu như đây là người *** mình, vậy trên trong ngực hắn chắc chắn có kí hiệu nàng để lại.
Đứng dậy bay nhanh đến trước người nam tử, đưa tay vuốt ve vạt áo hắn, nàng đột nhiên dùng sức xé, liền lộ ra lồng ngực trắng nõn, mà nơi đó, bóng loáng không có vết tích gì.
“Phốc—-“ Thấy nàng bộ dạng nôn nóng, người tới nhịn không được bật cười, lập tức thanh thanh cổ họng, cúi đầu nói, “Vương phi, người nhận sai rồi, Gia còn đang ở phía sau…..”
P/S: Tạm thời post trước cái văn án. hehe^^